Nữ sinh phá vỡ định kiến “con nhà giàu mới học thời trang”: 1 năm làm portfolio, bắt chuyến tàu đêm cùng mẹ đi thi học bổng
- tuan
- Nov. 10, 2025
“Con nhà giàu mới học thời trang” – đó từng là câu nói khiến nhiều bạn trẻ chùn bước khi ấp ủ giấc mơ theo đuổi ngành công nghiệp sáng tạo đầy hào quang này. Thế nhưng, Vũ Mai Hương – cô gái nhỏ đến từ Hải Phòng đã chứng minh điều ngược lại: chỉ cần đủ đam mê và kiên trì, thì cơ hội luôn dành cho những người xứng đáng.
Hành trình giành suất học bổng Thiết kế Tài năng Trẻ của LCDF-Hanoi với Mai Hương không hề dễ dàng. Sau một năm miệt mài chuẩn bị portfolio, Hương cùng mẹ bắt chuyến tàu đêm ra Hà Nội mang theo ước mơ và cả sự “liều” của tuổi 18.
Cô học sinh chuyên Hóa, ấp ủ giấc mơ làm thời trang
Ít ai ngờ nữ sinh lớp CO34.1, ngành Thiết kế Thời trang tại LCDF-Hanoi từng là học sinh chuyên Hóa của Trường THPT chuyên Trần Phú (Hải Phòng). “Hồi đó, bố mẹ định hướng mình theo Dược hoặc Kinh tế. Nhưng mình cứ âm ỉ nuôi tình yêu với thời trang, tự vẽ, tự quan sát, rồi âm thầm tích lũy ý tưởng”, Hương chia sẻ.
Khoảnh khắc biết đến thông tin học bổng của trường từ cuối lớp 11, Hương quyết tâm “liều một phen”. Một trường quốc tế, với nỗi lo về tài chính nhưng với cô, cơ hội này đáng để đánh đổi.

Vũ Mai Hương hiện là sinh viên ngành Thiết kế Thời trang tại LCDF-Hanoi
Hương kể: “Từ lúc biết đến chương trình học bổng từ kỳ 2 lớp 11, mình bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về các tiêu chí cần thiết, như yêu cầu về IELTS và đặc biệt là portfolio. Khoảng thời gian mình thật sự bắt tay vào làm là từ mùa hè sau lớp 11. Ngay trong kỳ nghỉ hè đó, mình bắt đầu xây dựng portfolio. Mình dùng nó làm nền tảng để triển khai tiếp, và từ đó từng bước hoàn thiện các tác phẩm khác.
Mình không có quá nhiều ý tưởng ngay từ đầu, mà chỉ âm thầm tích lũy dần qua những lần đi chơi, chụp ảnh, quan sát cuộc sống xung quanh. Những gì mình cảm thấy gắn bó nhất với bản thân thì mình giữ lại, chọn lọc, rồi phát triển thành các tác phẩm hoàn chỉnh”.
Cứ thế, Hương chọn lọc và biến những hình ảnh quen thuộc thành 7 tác phẩm đậm dấu ấn cá nhân. Từ “Fairy Dragon” – chú rồng cổ tích khơi mở hành trình sáng tạo, đến hình ảnh con bướm tượng trưng cho lột xác, hay bức vẽ cá chọi – “người bạn” giúp cô giải tỏa tâm lý những lúc căng thẳng.

Portfolio ứng tuyển học bổng của Hương mang đậm dấu ấn cá nhân.
“Tác phẩm thứ tư phản ánh thời điểm mình hoang mang nhất, tự hỏi có nên theo đuổi thời trang không. Còn bộ streetwear denim, rằn ri – tác phẩm thứ năm lại là dấu mốc mình dần vững vàng trở lại.
Cuối cùng là tác phẩm thứ bảy khép lại câu chuyện của mình bằng hình ảnh đầy ánh sáng. Mình thiết kế chiếc váy dạ hội lấp lánh, mang hơi hướng đồ cưới, thể hiện ước mơ tương lai muốn xây dựng một thương hiệu riêng. Sau tất cả những khó khăn, mình nghĩ mình xứng đáng được tỏa sáng, được ghi nhận, và đó chính là thông điệp của tác phẩm cuối cùng”, Hương tự hào nhắc về đứa con tinh thần của mình.
Chuyến tàu đêm và buổi phỏng vấn “liều lĩnh”
Để “săn” học bổng, ngoài portfolio, Hương còn phải thi vẽ và phỏng vấn trực tiếp. Không như bạn bè ở Hà Nội, Hương cùng mẹ khăn gói bắt tàu từ tối hôm trước. “Mẹ mình đã xin nghỉ làm một buổi để hai mẹ con bắt tàu từ tối hôm trước lên Hà Nội. Có lẽ chính vì vậy mà bài thiết kế đầu tiên mình làm ở trường là về đoàn tàu, nó gắn với kỷ niệm rất đặc biệt đó.
Lúc ấy, mẹ mình cũng xác định là ‘coi như đi chơi thôi’, nhưng bản thân mình thì lại cực kỳ áp lực. Mình khá liều vì chỉ đăng ký đúng một nguyện vọng vào LCDF-Hanoi, không hề nộp hồ sơ ở trường nào khác. Đến giờ nghĩ lại, mình cũng thấy không hiểu sao mình lại liều đến thế. Nếu trượt thì chắc là chẳng còn trường nào để vào nữa, vì mình không chuẩn bị gì cả”, Hương cười kể lại.

Mẹ là người luôn đồng hành cùng Hương trên hành trình theo đuổi ước mơ.
Sáng thi vẽ khá ổn, nhưng đến buổi phỏng vấn, cô khá “choáng” khi thấy các bạn mang manocanh lớn, còn Hương chỉ có vài con búp bê mini nhưng rồi tự nhủ “bây giờ lo cũng không giải quyết được gì, cứ cố gắng hết sức thôi”.
Kết quả, vào một tối muộn, trường gọi điện thông báo đã trúng học bổng: “Mình nhớ hôm đó là buổi tối, đang chuẩn bị đi ngủ thì chị giáo vụ gọi điện. Chị bảo: ‘Hương ơi, bây giờ có kết quả học bổng rồi’, lúc đó mình vừa sợ vừa hồi hộp, chị còn nói chậm làm mình lo hơn nữa. Nhưng sau khi nghe xong, mình chỉ biết vỡ òa vì vui mừng. Lúc đó mình phải cố gắng bình tĩnh lại để báo cho mẹ.
Mẹ thật ra rất vui, nhưng luôn giữ được sự bình tĩnh. Mẹ tin tưởng mình và bảo là mẹ không quá bất ngờ, vì mẹ tin rằng kiểu gì con cũng sẽ làm được. Khi mình thi vào trường, mình không nói với ai ngoài mẹ, bố mãi sau mới biết. Mẹ là người luôn ở bên cạnh, đồng hành với mình từ đầu đến giờ, và cũng là người hiểu mình nhất”.

Hơn tất cả là sự “công nhận”
Hương chia sẻ thẳng thắn: “Học bổng này đối với mình không chỉ là sự hỗ trợ tài chính mà còn là một sự khẳng định, sự công nhận về năng lực của bản thân. Nó giống như là một lời khẳng định rằng mình có tài năng thật sự. Mình có chia sẻ với các cô rằng, ‘em biết trường Trần Phú và trường mình có mối quan hệ đối tác, nhưng em không muốn dựa vào học bổng này để có cơ hội học tại trường’.
Mình muốn được các cô nhìn nhận mình như một học sinh có tài năng thực sự, muốn trường đánh giá mình dựa trên năng lực và những gì mình đã làm được, chứ không phải vì một mối quan hệ đối tác giữa hai trường. Mình muốn chứng minh rằng mình xứng đáng với suất học bổng này nhờ vào chính những nỗ lực của bản thân”.
Giờ đây, giữa những lớp học đầy ý tưởng, Hương tự tin: “Mình được tự do sáng tạo, bạn bè ai cũng tài năng và luôn thúc đẩy nhau đi lên. Mình học được rất nhiều điều mới từ các thầy cô - họ cho mình thấy những góc nhìn chưa từng nghĩ tới”.

Để bước chân vào cánh cửa này, Hương hiểu rõ một điều: ngoài portfolio, tiếng Anh và kỹ năng giao tiếp cũng quan trọng không kém. Đã có thời gian cô “vỡ mộng” khi điểm IELTS không đạt, nhưng thay vì bỏ cuộc, Hương “cày” thêm 4-6 tháng, ôn luyện đến khi đạt chuẩn.
Đúc rút từ hành trình của mình, Hương chỉ gói gọn một điều: “Mình nghĩ nếu các bạn đã có ý định thì đừng chần chừ, hãy bắt tay vào làm ngay. Đừng chờ đợi, vì nếu cứ chần chừ thì sẽ chẳng bao giờ làm được. Mình nhớ lúc đầu cũng suy nghĩ rất nhiều, liệu có nên hay không, nhưng sau đó mình quyết định dẹp đi những suy nghĩ ấy và tập trung vào hành động. Chỉ khi làm, bạn mới biết được liệu mình có thể làm được hay không. Cứ thử đi, không sao cả, vì còn trẻ mà!”.
