Giờ G đang đến rất gần … Cũng như bao LCDF-ers khác, tôi đang đếm từng ngày để được trở lại Tà Han, Phiêng Phung, Bản Tưn, Bản Eng, Nà Bản, Pù Lùng, Bản Hỏ, … Ký ức hiện về rõ ràng, mạch lạc như thước phim quay chậm …
Con đường đầu tiên đoàn tôi phải đi qua khi đến với các em. Nếu như chỉ ngồi trên xe, lướt qua từng hàng cây thì sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được cái khó khi mưa phùn, gió táp trong lúc thời tiết xấu. Đây chỉ là một trong vô số những con đường các em nhỏ xã Tà Han phải vượt qua để đến trường.
Con suối hiện ra. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước chuyến đi nhưng chúng tôi vẫn không khỏi bất ngờ. Tôi không lo mình ướt quần ướt áo nhưng với những em bé độ tuổi lên tám, lên mười ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với các em khi đi học vào ngày mưa lũ.
Xa xa, điểm trường Tà Han đã xuất hiện thấp thoáng sau tán cây. Những dãy nhà lụp xụp là nơi dạy các em con chữ, là nơi cho các em kiến thức để thay đổi cuộc sống của chính mình trong tương lai .
Điểm trường Tà Han nằm gọn trên một quả đồi, đón trọn những gió lạnh mỗi khi mùa đông đến. Khi chúng tôi đến, các em nhỏ đang tập trung ở trường rất đông.
Trong bộ quần áo mới, nhìn bé nào cũng tươi rói và rạng rỡ. Tự nhiên, bao nhiêu mệt nhọc của cả đoàn biến đi đâu mất. Nhìn ai cũng chỉ thấy sự mãn nguyện. Những gì LCDF, VTV3 và Dmax làm được tuy chưa phải là đủ để mang đến cho các em cuộc sống no ấm nhưng đó là tâm huyết của cả đoàn.
Chúng tôi đã nhận được món quà vô cùng quý giá đó là niềm vui của các em. Ánh mắt, nụ cười hồn nhiên trong trẻo ấy vẫn văng vẳng trong tâm trí của mỗi thành viên.
Rời Tà Han, chúng tôi mỗi người mang một tâm trạng. Với tôi, tôi chỉ muốn mình có “phép màu” để giúp các em nơi đây có cuộc sống đầy đủ như mọi đứa bé tôi vẫn nhìn thấy nơi tôi sống. Nhưng cuộc đời không đẹp như cổ tích ...
Ngày trở lại đang đến rất gần, mọi công tác chuẩn bị cũng đang được gấp rút hoàn thành để mang lại một món quà nhỏ đúng lúc cho các em nhỏ nhân dịp khai trường.